Thứ Sáu, 26 tháng 12, 2008

Merry Christmas to all my friends.

Một ngày nào đó bạn cảm thấy buồn và muốn khóc

Hãy gọi tôi

Tôi không hứa sẽ làm cho bạn cười nhưng tôi có thể 
đến và khóc cùng với bạn

Nếu một ngày bạn không còn muốn nghe ai nói nữa

Hãy gọi tôi

Tôi sẽ đến bên bạn, im lặng và không nói gì

Nếu một ngày bạn gọi tôi mà không nghe tiếng trả lời

Thì hãy đến bên tôi vì lúc đó tôi đang cần đến bạn

Tình cảm ko phải như 1 cái máy bán nước ngọt tự 
động, khi còn tiền thì có nước để uống, khi không còn 
thì ko có gì. Có 1 câu nói rất đúng ở cuộc sống này 
"đừng nghe những gì họ nói, mà hãy nhìn những gì họ 
làm" tất cả mọi lời nói đều có thể chỉ là giả 
dối, hãy làm những điều gì để người khác tin, hãy 
nghĩ lại những điều mình làm, để người khác luôn quí 
trọng mình. Hãy nghĩ lại những gì mà người khác đã 
dành cho mình. Nếu chúng ta luôn tốt với mọi người thì 
mọi người luôn yêu quí mình, dù là khó khăn hay hoạn 
nạn vẫn nhớ đến nhau. Có niềm vui và nỗi buồn nhưng 
đừng vì nỗi buồn trước mắt mà đánh mất chính mình. 
Tuổi trẻ luôn có 1 sự nổi loạn thích chứng tỏ sự 
mạnh mẽ của họ, chỉ có sự từng trải và trưởng 
thành mới cho họ biết đâu là lối đi trong cuộc sống, 
phải chăng chính sự bồng bột đó khiến họ muốn thoát 
khỏi tình trạng cô đơn và buồn tủi khi niềm vui ko còn, 
ý chí nghị lực niềm tin là những thứ giúp chúng ta làm 
1 người chân chính và trưởng thành, đừng để người 
khác biến mình thành trò cười, đừng bao giờ nói lời 
tạm biệt khi người khác vẫn còn có tâm huyết, có 
người nói: tôi căm ghét những điều buồn chán, tôi căm 
ghét những gì ko mang lại lợi ích cho tôi, tôi nguyền 
rủa những gì người khác có tôi ko có, phải chăng đó 
chỉ là ảo ảnh, phải chăng họ đang sống chỉ cho chính 
bản thân mình, hãy nghĩ đến người khác .
Nếu ai đó làm tổn thương bạn và nói những lời không 
suy nghĩ, hãy nhớ những gì bạn đọc sau đây...

Với mỗi người làm bạn khóc, sẽ có ba người làm bạn 
cười, và một nụ cười sẽ tồn tại thật lâu, thật 
lâu nhưng giọt nước mắt thì chỉ tồn tại trong một 
lúc.

Đừng để ai đó ghét thế giới này bởi vì bạn ghét 
nó. Bên cạnh những đám mây vẫn là ông mặt trời vàng 
ấm áp, và một vầng trời xanh thẫm.

Nếu ai đó một điều gì đó tội lỗi, đừng để nó 
hằn sâu vào bạn. Những khám phá của bạn luôn là những 
điều quan trọng và những lỗi lầm của bạn sẽ không 
phải là tất cả - nếu bạn biết vượt qua.

Vì thế để có thể hành động một cách đích xác, hãy 
nghĩ đến những người yêu thương bạn. Và đừng để 
điều gì làm hỏng một ngày của bạn.

Merry Christmas to all my friends.

Sao đơn giản quá T.T


Tôi là khách trọ của gia đình khi người cha già của nàng ngăn nhà ra làm vài phòng trọ để có thêm thu nhập vì ông không có lương hưu mà mẹ nàng thì không còn nữa.
 
Từ khi nàng đem con về tá túc sau cuộc hôn nhân tan vỡ, căn nhà họ càng chật hơn, nàng có vẻ nhẫn nhục chịu đựng trước ánh mắt khó chịu của cô em dâu. Có những buổi tối nàng đi vắng, thằng bé con không có ai chơi đi lang thang từ phòng này qua phòng khác. Thấy thế tôi gọi nó vào hỏi thăm mới biết mẹ nó đi học.
 
Tôi xếp hình giấy, kể chuyện cho thằng bé nghe. Thế là gần như chiều nào nó cũng mò lên, có hôm mê chuyện rồi ngủ luôn trong phòng tôi, mẹ nó phải lên tìm bế về.
 
Tôi mới biết nàng lấy chồng sớm, lúc thi trượt đại học và bây giờ đang ra sức tìm lại những cơ hội đã mất. Nàng tâm sự rằng đám bạn bè cùng lứa giờ đã là ông này bà nọ, có đủ thứ bằng cấp, cuộc đời vẫn còn nguyên vẹn thì nàng chẳng có gì lại lỡ làng...
 
Tôi cười bảo rằng tôi học hành suôn sẻ, có bằng cấp nhưng cũng đâu có gì, xa nhà học hành rồi tìm được việc làm nhưng cũng chỉ ở nhà trọ và ăn cơm bụi.
 
Để trả công tôi trông con giùm, nàng mua tặng tôi một bộ bếp ga nhỏ và vài cái nồi. Thế là bữa trưa ăn quấy quá ở căn tin công ty, chiều tôi về nhà nấu nướng, có thằng bé con ngồi chò hõ bên cạnh trông thật là đầm ấm.
 
Nó thích ăn cơm với tôi hơn. Nàng gởi thêm chút thức ăn hay nhiều khi mua hộ tôi mớ rau con cá. Vừa tiết kiệm lại vừa no đủ hơn nhưng nàng cũng giữ ý hơn. Nàng toàn nhờ thằng bé mang nào thức ăn, tiền thừa hoặc mảnh giấy có vài dòng chữ dặn dò. Tôi trở nên bận rộn, ít la cà quán xá với bạn bè.
 
Là đứa thiếu hơi ấm gia đình từ lâu, yêu đương mấy bận không thành khiến tôi mất niềm tin vào phụ nữ. Nay bỗng dưng tôi thấy ấm áp khi mỗi chiều có người chờ đợi, cảnh thằng bé đứng ngoài cổng mong ngóng khiến lòng tôi rạo rực, nhất là khi ôm nó vào lòng, hít hà mùi thơm ngọt ngào trên thân thể con trẻ, một mùi hương kỳ diệu mà tôi chưa biết tới bao giờ...
 
Nhưng nàng thì luôn ngại ngùng, một lần gãy đổ khiến nàng sợ hãi và nhất là sợ bị thương hại. Rồi tôi tâm sự với nàng, rằng giá nhà đất hiện nay đã xuống thấp nhiều so với trước đây với số tiền dành dụm lâu nay tôi có thể mua được một căn hộ trả góp nho nhỏ, đủ cho một gia đình 3 người.
 
Nàng hỏi tôi tại sao lại là gia đình ba người. Tôi bảo vì có thằng cu hơn 3 tuổi. Nàng úp tay vào mặt khóc nấc lên. Thằng bé vào ngơ ngác hỏi "Sao mẹ khóc vậy?" Tôi ôm cả hai mẹ con vào lòng và bảo: "Vì chúng ta sắp có một căn nhà mới để sống với nhau con ạ!".

(Phu Nu Viet Nam)

Trải lòng của người vợ theo dõi chồng đêm Noel.


Cho đến bây giờ, khi chồng tôi có đủ dũng khí để nhắc lại kỷ niệm ấy như một niềm tự hào về vợ, nhiều người vẫn ngạc nhiên hỏi tôi: "Thật ư, chị đã không làm gì cả, chị đã đứng chôn chân suốt hai tiếng đồng hồ ở đấy?".
 
Tôi không muốn nhắc lại một kỷ niệm mà ở đó, tôi là nhân vật chính khốn khổ, đơn độc, run rẩy, cuồng nộ, suýt hóa điên vì không biết làm sao cho đúng.
 
"Em đã làm đúng, ít nhất là để anh nể em đến mức… không dám nghĩ về ai khác nữa", chồng tôi khẳng định.
 
Tôi tin anh, ít ra là cho tới giờ, năm năm đã đi qua vết thương lòng ấy, tôi vẫn còn giữ được anh cho hai đứa con của mình.
 
Đóa hồng ngọt ngào
 
Giác quan thứ sáu hình như là có thật. Bởi vì trong một hoàn cảnh cực kỳ bình thường, tự dưng tôi có cảm giác bất thường. Anh mua hoa tặng tôi nhân dịp Noel. Với người đàn bà hai con, sống trong cái "lồng" hôn nhân sáu năm thì việc nhận hoa của chồng trong ngày Noel là niềm vui bất ngờ. Tôi mang đóa hồng đỏ thắm đi cắm, miệng huýt sáo bài "Triệu đóa hồng".
 
Lúc nào vui, tôi cũng thích huýt sáo "như đàn ông", theo cách mà anh bảo "ghét nhất ở vợ". Dạo này tôi vui hơn bởi tự dưng chồng có những cử chỉ đột biến sau nhiều năm chung sống với nhau.
 
Thi thoảng anh vẫn nhắn tin hỏi tôi đi ăn trưa với ai, mấy giờ về. Cao hứng, anh còn gởi tặng bài hát qua điện thoại di động. Những lời lẽ ngọt ngào khiến tôi thấy dịu bớt những bức bối trong lòng vì hai đứa con thay nhau ốm liên miên.
 
Vừa cắm hoa vào bình, tôi vừa líu lo với anh: "Hay là hôm nay em gửi con sang ngoại, hai đứa mình đi hâm nóng tình yêu ngoài đường nhé". Có một cái gì đó giống như luồng điện lạnh chạm vào gáy tôi. Bất giác tôi quay lại, thấy anh đang đứng ngẩn người ra, nhìn mà như không nhìn vào tôi.
 
Giác quan thứ sáu mách bảo ngay cho tôi rằng dường như có điều gì bất thường trong ánh nhìn vô định ấy. "Anh!", tôi gọi.
 
Chồng tôi như sực tỉnh, anh mấp máy điều gì đó. Tự dưng thấy hẫng hụt, tôi bê bình hoa vào phòng khách. Đi ngang qua anh, cảm giác như có một luồng điện lạnh khiến tôi sởn gai ốc.
 
"Em này!", giọng chồng tôi đã trở lại bình thường. "Tối nay anh phải đi tiếp khách". Im lặng. "Ông này bay từ trong Nam ra, sáng mai lại vào sớm, không gặp bây giờ thì mất cơ hội", phớt lờ sự khó chịu hiện rõ trên mặt tôi, anh giải thích.
 
"Vậy thì em đưa con sang chơi với ông bà. Lúc nào về thì anh qua đón ba mẹ con nhé!", ghìm một tiếng thở dài, tôi nhẹ nhàng nói với anh.
 
Tiếp khách, tiếp khách, tiếp khách! Đấy là điệp khúc mà tôi ghét nghe nhất ở chồng mình. Nhưng biết làm sao được, tôi không bao giờ cho phép mình cản trở công việc của chồng.
 
"Miễn là đừng bao giờ về quá nửa đêm", tôi giao hẹn với anh, ngay từ khi bắt đầu bước vào hôn nhân. Đêm ấy tôi cũng nhắc lại với anh câu này. Và anh đã mỉm cười, âu yếm hôn vào trán tôi, thầm thì: "Tất nhiên rồi, vợ yêu quý ạ".
 
Đêm ấy, có quá nhiều lời nói dối. Tôi gọi điện cho mẹ, nói dối là tôi muốn gửi con để đi nhà thờ cùng chồng. Tôi nói dối chồng rằng tôi chờ anh ở nhà ông bà ngoại. Một mối nghi ngờ không nguyên cớ khiến tôi nói dối những người thân yêu nhất bằng một giọng điệu thật thà nhất.
 
Tôi phải đi theo anh! Nhất định là thế, vì cái luồng điện lạnh lúc chiều vẫn không ngừng ám ảnh tôi.
 
… và lòng người man trá
 
Anh lên xe đi trước. Tôi lên xe đi sau. Tôi, trong vai một bà Noel, lặng lẽ theo đuôi chồng mình trong đêm Giáng sinh lạnh giá ấy. Tôi cảm thấy mình thật đáng sỉ vả khi làm điều này.
 
Lý trí chống cự, nhưng con tim yếu mềm lại cứ buộc tôi phải làm cái điều đáng sỉ vả ấy. Tôi không tin chồng, lần đầu tiên sau sáu năm chung sống, tôi nghi ngờ người đàn ông vừa hoan hỉ tặng mình một đóa hồng đỏ thắm.
 
Bộ đồ ông già Noel tôi vừa mua, tôi định vận vào để gây bất ngờ cho chồng con, không ngờ lại thành thứ cải trang, biến tôi thành một thám tử bất đắc dĩ. Tôi đã thủ một vai diễn không nằm trong kịch bản mình đã viết đi viết lại trong đầu. Để quà ở nhà, để con ở với ông bà ngoại, đầu óc rối như tơ vò, tôi theo dõi chồng.
 
Anh ra khỏi nhà 15 phút thì dừng lại gọi điện thoại. Mắt anh nhìn quanh như tìm ai. Chột dạ, tôi chỉ muốn nhắm tịt mắt lại để khỏi chứng kiến đôi mắt anh ngạc nhiên khi nhận ra mình. Nhưng đến cả cái cụp mắt lại, tôi cũng không thể. Thần kinh tôi căng thẳng đến mức tôi cứ mở to mắt nhìn anh.
 
Dường như anh có lướt qua tôi, cũng cái nhìn mà cứ như không hồi chiều. Môi anh nở một nụ cười, tay khua khua lên bầu trời vẻ reo mừng.
 
30 giây sau, tôi đã kịp hiểu anh đón chờ điều gì. Một cô gái. Giữa phố phường đầy người trong đêm ấy, ngồi trên yên xe máy, chân tôi như muốn khuỵu xuống. Tay tôi run đến mức không bóp nổi còi, đầu óc tôi choáng váng, xây xẩm như người tụt huyết áp. Vậy mà tôi theo được họ.
 
Họ mua mũ ông già Noel, họ mua hoa, họ mua mấy bắp ngô nướng… Họ đi, tôi đi. Họ dừng, tôi dừng. Họ âu yếm. Tôi hoang vu. Cuối cùng, họ rẽ vào nhà nghỉ. Cuối cùng, tôi khựng lại trước nhà nghỉ, rồi còn đủ tỉnh táo để đi nhanh qua đó.
 
Lập bập mãi tôi mới rút được điện thoại ra. Không cần nhìn số, tôi bấm nút. Có tín hiệu chuông reo. Không ai cầm máy. Tôi nhìn vào số đang gọi đi. "Nhà mình". Bàn tay vô thức của tôi đã tìm về cái gọi là tổ ấm, với một hy vọng hão huyền rằng sẽ có anh ở đầu dây bên kia, anh đang đợi tôi về đón Giáng sinh.
 
Tôi đứng chôn chân dưới gốc cây bàng, mắt nhìn lên tấm kính mờ của nhà nghỉ. Tấm kính nào hắt đèn ra ngoài đều có thể là nơi chồng tôi đang trú ngụ. Có bao nhiêu gã đàn ông xin phép vợ đi tiếp khách vào đêm Noel như chồng tôi?
 
Lời nói dối cuối cùng
 
"Nếu như lúc ấy vợ ông xông vào làm tanh bành mọi chuyện, thì ông sẽ đứng về phía ai?", hai năm sau, bạn anh đã hỏi anh câu này. "Đừng đặt ra giả thiết khó khăn ấy, bởi vì vợ tôi đã để sẵn sàng cho tôi một giải pháp đơn giản hơn nhiều" anh bảo. "Cô ấy trói chặt tôi bằng sợi lạt mềm".
 
Lúc đứng chôn chân dưới gốc bàng chờ anh, tôi không đủ tỉnh táo để nghĩ ra các tình huống. Tôi bấm điện thoại tứ tung, hễ ai a lô là tôi lại máy móc nói lời chúc Giáng sinh. Mẹ tôi cũng nhận được một lời chúc như thế. Bà ngạc nhiên gọi lại cho tôi, hỏi tại sao giờ này hai vợ chồng chưa về để đón các con.
 
Nhắc đến con, tôi như bị giội một gáo nước lạnh, thoát dần cơn mộng mị. Tôi đã gọi điện cho tất cả các số điện thoại có thể gọi được, trừ số máy của con người phụ bạc, dối lừa trong khu nhà nghỉ kia.
 
Tôi muốn xông vào đấy đập phá tan tành tất cả những gì có thể đập phá được. Cào cấu gương mặt quen thuộc suốt bao nhiêu năm cận kề bên mình. Gào thét, khóc lóc, sỉ vả. Nhưng không hiểu sao tôi vẫn cứ đứng đấy, không làm gì khác ngoài động tác bấm số và chúc mừng.
 
Nghe xong điện thoại của mẹ, tôi nhìn đồng hồ. 22 giờ 30 phút. Tôi bấm vào số còn lại: "Anh tiếp khách xong chưa? Ừ, vậy cùng về nhé, em đang chờ anh dưới gốc bàng ngoài cửa này"…
 
"Anh đã gần như chết đứng tim khi nghe đến câu cuối cùng của em", chồng tôi nhớ lại. Tôi thì thực sự đứng tim khi nhìn thấy anh lầm lũi bước ra từ cái nhà nghỉ ấy. Anh vẫn còn mất vài phút nữa để nhìn ra tôi, bà già Noel đứng cô độc trong bóng tối.
 
Anh phải gọi taxi đưa tôi về vì tôi đã ngất đi. Anh nói dối bố mẹ tôi, nói dối các con tôi rằng chúng tôi bị tắc đường ở nhà thờ, không về được. Đó là lời nói dối vô hại nhất trong cái đêm đáng quên ấy.
 
Khi tôi tỉnh lại thì thấy anh vẫn đang cầm tay tôi, áp vào bên má sũng nước của anh. Đến giờ tôi vẫn ngạc nhiên vì sao một người mau nước mắt như tôi lại không nhỏ giọt nước mắt nào trước sự thật tàn nhẫn đến thế.
 
Anh hỏi tôi có thể tha thứ cho anh không. "Miễn là đừng về quá nửa đêm", tôi mệt mỏi nhắc lại giao ước ngày nào. Nước mắt lăn dài trên má anh. Tôi quay lưng vào nhau. Tôi sợ phải nhìn một người đàn ông khóc.
 
Chẳng cần anh hứa hẹn hay thề thốt gì, nhưng tôi biết không bao giờ tôi để mất anh lần nữa.
 
Một đêm Noel quá lạnh, đủ để anh phải đền trả tôi những đêm ấp áp còn lại của cuộc đời này.

(Truyen tu Tiep thi va Gia dinh)

Thứ Tư, 24 tháng 12, 2008

Noel ấm áp.

Tuy mìh hok có theo Đạo nhưng mà mìh lại rất thik tận
hưởng không khí của Giáng Sinh, đặc biệt là không khí
GSinh ở Sài Gòn, đường phố, cửa hàng đều thật đẹp,
cây thông Noel có thể thấy ở khắp mọi nơi, những ông
già Noel đi ... xe lôi để phát quà cho những em nhỏ, mọi
người cùng đổ ra đường ... thật tuyệt vời.
Sẽ còn tuyệt hơn nữa khi được tay trong tay với người
mình yêu thương, nhưng mà ....

Noel đến roài ...

Sáng vừa ngủ dậy, cái không khí se se lạnh của SG báo
hiệu một mùa Noel mới đã đến, viết điều ước và
bỏ vào cái cái bít tất treo từ tối qua đến giờ nhưng
ngủ dậy vẫn chưa thấy ông già Noel tặng quà ... huhu, hy
vọng tối nay mình sẽ có quà, ông già Noel nhớ đọc kỹ
những điều ước của con nhá, tại con gõ bàn phím hoài
nên chữ viết tay xấu dậy đó T.T ...

Thứ Ba, 23 tháng 12, 2008

Tôi đau khổ vì là một “cô gái xấu xí”

Bài này đã làm mình suy nghĩ rất rất nhiều, ông trời nhiều lúc cũng trớ trêu quá :(


Không biết bao nhiêu lần tôi đã khóc khi ngồi trước màn hình xem bộ phim Cô gái xấu xí. Tôi thấy cuộc đời mình được tái hiện qua số phận của cô gái mang tên Huyền Diệu. Nhưng…
…Huyền Diệu cuối cùng còn được An Đông yêu thật lòng, còn tôi thì không bao giờ có được một tình yêu chân chính.

Tôi sinh ra trong một gia đình công chức bình thường. Ba mẹ tôi đều là giáo viên của một trường cấp 2 ở một xã nông thôn của tỉnh Thái Nguyên. Ba tôi là người đàn ông cao ráo và nam tính, mẹ từng là hoa khôi trường cao đẳng sư phạm tỉnh khi còn là sinh viên, chị gái tôi cũng rất xinh xắn. Thế mà không hiểu sao tôi sinh ra lại không được thừa hưởng bất cứ nét đẹp nào của ba mẹ.

Đã có lúc tôi thầm nghĩ hình như trên đời này có những nét gì xấu xí, khó ưa ông trời đều đổ hết xuống đầu tôi. Tôi đen đúa, gày gò, mắt một mí đã thế lại có một vết chàm màu xanh rất to trên má. Gương mặt xấu xí đã khiến tôi mặc cảm và đem lại cho tôi không biết bao nhiêu đau khổ.

Ngày còn đi học, lũ bạn cùng lớp đã không chơi với tôi và gọi tôi là "con vịt xấu xí". Các bạn nam coi tôi như một con quái vật ngoài hành tinh còn các bạn nữ thì nhìn tôi với ánh mắt thương hại. Hồi cấp 3, tôi học ở trường chuyên của tỉnh cách nhà tới hơn 15 cây số nên cứ cuối tuần tôi lại phải đạp xe về nhà mang gạo và thức ăn cho cả tuần sau. Chặng đường không dài nhưng là nỗi đắng cay đau khổ tủi nhục mà tôi phải chịu đựng.

Trên đường đi, tôi phải đi qua nhà của hai anh em. Người anh khoảng bằng tuổi tôi, đứa em thì nhỏ hơn khoảng 4 - 5 tuổi. Tôi và chúng không hề quen biết và cũng không có mâu thuẫn gì nhưng mỗi lần nhìn thấy tôi đạp xe qua nhà là chúng lại ném đá tới tấp vào tôi. Lần đầu, tôi nghĩ đó là những đứa trẻ hư nên cũng không chấp nhặt làm gì. Hai lần rồi ba lần, tôi dừng hẳn xe lại để hỏi tại sao chúng lại làm như thế. Câu trả lời của thằng anh đã khiến tôi đau đớn: "Tao thích ném đá mày đấy, thì sao nào? Ai bảo mày xấu như con quỷ thế kia, nhìn thấy ghét". Tôi đanh đá mắng lại nhưng chỉ cần đi khuất khỏi hai anh em nhà ấy được một đoạn là nước mắt lại tuôn rơi xối xả trên suốt quãng đường còn lại. Thế mà hầu như tuần nào cũng vậy, tôi đã phải chịu sự tra tấn đó suốt hơn một năm ròng.

Tôi biết mình không có lợi thế về ngoại hình nên cố gắng chăm chỉ học hành để mong sau này đi làm có nhiều tiền sẽ đi thẩm mỹ. Ở phổ thông, tôi luôn là một trong những học sinh đứng đầu lớp. Kể cả khi đã học đến đại học, tôi cũng không chịu để mình phải nhường vị trí quán quân cho ai. Tôi muốn chứng minh cho cả lớp biết rằng: Có thể tôi là con bé nhà quê, tôi là quái vật xấu xí nhưng không ai có thể hơn được tôi trong chuyện học tập.

Nhiều bạn trong lớp đại học rất ghét tôi, nhất là nhóm bạn nữ ở Hà Nội. Việc một con nhóc nhà quê, xấu xí tệ hại như tôi lại được xếp trên họ trong bảng điểm mỗi kì thi khiến cho họ cảm thấy không thể chấp nhận được. Trước mặt, tôi mặc kệ tất cả những lời dè bỉu thậm chí xúc phạm của họ nhưng không ai biết rằng, khi chỉ có một mình, tôi đã khóc nhiều thế nào, đã oán hận ông trời thế nào khi quá bất công với mình. Có một chuyện đã xảy ra khiến tôi suy sụp hoàn toàn.

Tôi biết rằng mình là đứa con gái xấu xí nên không bao giờ mơ tưởng việc mình sẽ được một chàng trai nào đó để mắt đến. Thế nên khi Khanh bày tỏ tình cảm với tôi, tôi đã thấy hết sức bất ngờ. Khanh là một người bạn học cùng khoa nhưng khác lớp với tôi. Chúng tôi được thầy trưởng khoa xếp cùng nhóm trong một công trình khoa học dự thi giải thưởng "Sinh viên nghiên cứu khoa học toàn quốc" nên cũng thường xuyên gặp nhau.

Khanh ưa nhìn, khéo ăn nói lại rất rành về tâm lý phụ nữ nên là đối tượng theo đuổi của không ít nữ sinh viên trong trường. Thế mà không hiểu sao anh lại quý mến tôi. Lúc đầu, tôi nghĩ anh chỉ đùa cợt, trêu chọc nên đã mắng cho Khanh một trận và tránh gặp mặt anh. Nhưng bằng sự chân thành, sự quan tâm, lo lắng cho tôi những khi tôi bị ốm hay gặp chuyện buồn, anh đã thuyết phục được tôi. Tôi như bơi trong niềm hạnh phúc bất ngờ. Tôi ngỡ mình như nàng tiên cóc trong chuyện cổ tích Andecxen đã tìm thấy chàng hoàng tử đích thực của đời mình. Nhưng tôi đã nhầm.

Một thời gian sau khi kết thúc công trình nghiên cứu khoa học, Khanh không liên lạc gì với tôi. Tôi gọi điện, hay hẹn gặp anh mỗi khi lên giảng đường đều bị anh tìm cách thoái thác. Tôi đã rất đau khổ và lo lắng không biết đã có chuyện gì xảy đến với anh và với mình.

Tệ hại hơn, mỗi khi đến lớp, tôi đều bị chỉ trỏ, bàn tán rất khó chịu. Tôi cố gắng tìm hiểu thì được một người bạn trong lớp cho biết thực ra Khanh không hề có chút tình cảm nào với tôi. Một nhóm nam sinh viên trong khoa đã thách đố Khanh rằng: nếu trong thời gian 4 tháng, anh có thể vừa cưa đổ được đồng thời "công chúa" (một bạn gái khác trong khoa) và "cóc ghẻ" là tôi thì Khanh sẽ được thưởng một chiếc ipod sành điệu. Không thiếu tiền mua ipod nhưng Khanh vẫn nhận lời thách chỉ vì sĩ diện, muốn chứng tỏ mình có khả năng thu hút mọi thành phần phụ nữ.

Tôi cảm thấy bị thương tổn nặng nề. Chút tự trọng của tôi cuối cùng đã bị Khanh hoàn toàn phá bỏ. Nhưng khốn khổ hơn là tôi phát hiện mình đã yêu hắn ta thật lòng. Căm hận hắn nhưng tôi vẫn nhớ hắn đến phát rồ phát dại. Tôi không biết mình sẽ phải đối diện với sự thật này như thế nào đây?

(Trích từ Dantri.com.vn)

*Theo bạn, cô bạn trẻ này nên làm gì để đối diện với sự thật này?


Cry on my shoulder

If the hero never comes to you 

Nếu như người đàn ông mà em mơ ước ko tới trong cuộc đời của em 


If you need someone (when) you're feeling blue 

Nếu như em cần ai đó và em cảm thấy lạnh lẽo 


If you're away from love and you're alone 

Nếu như em đang đợi chờ tình yêu nhưng em vẫn còn cô độc 


If you call your friends and nobody's home 

Nếu như em gọi cho bạn bè mà chẳng ai nhấc máy...


You can run away but you can't hide 

Em có thể ra đi nhưng em ko thể trốn tránh tất cả 


Through a storm and through a lonely night 

Khỏi cơn bão lòng và đêm dài cô đơn


Then I show you there's a destiny 

Anh sẽ chỉ cho em thấy rằng đó là định mệnh 


The best things in life 

Những điều tốt đẹp nhất trên đời 


They're free

Đều không mất tiền mua... 



[Chorus:] 


But if you wanna cry 

Nhưng nếu như em muốn khóc 


Cry on my shoulder 

Hãy khóc trên vai anh! 


If you need someone who cares for you 

Em cần 1 người - 1 người thật sự quan tâm đến em 


If you're feeling sad, your heart gets colder 

Nếu như em cảm thấy buồn và thấy trái tim mình dần trở nên băng giá 


Yes I show you what real love can do 

Thì anh sẽ cho em thấy điều tuyệt vời mà tình yêu có thể làm được! 


If your sky is grey oh let me know 

Nếu như một ngày bầu trời trở nên u ám và anh ko thể biết 


There's a place in heaven where we'll go 

Bởi anh biết 1 thiên đường mà chúng ta sẽ đến


If heaven is a million years away 

Dù thiên đường ấy cách có xa ngàn dặm 


Oh just call me and I make your day 

Thì chỉ cần em gọi, anh sẽ lập tức mang nó đến bên em 


When the nights are getting cold and blue 

Khi màn đêm trở nên lạnh lẽo và cô đơn


When the days are getting hard for you 

Khi ngày dài trở nên nóng bức đối với em 


I will always stay here by your side 

Thì anh sẽ vẫn luôn ở bên em


I promise you I'll never hide 

Anh sẽ không bao giờ trốn chạy, anh hứa ... 


[Repeat chorus] 


What real love can do 

What love can do 

What real love can do 

What love can do 

What real love can do 

What love can do.